Translate

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

NGẠI
                                                                            

   1. Cô bé nhà bên kém hắn 10 tuổi. Lúc hắn vào quân ngũ, cô bé mới vào cấp hai đã phổng phao, xinh đẹp vô ngần: làn da trắng nõn, cổ cao ba ngấn, và đặc biệt cặp mắt buồn buồn tròn xoe lúc nào cũng sáng long lanh. Lần nào về phép, hắn cũng thấy cô bé sang chơi ô ăn quan với hai đứa em gái. Một lần, hắn đang ngồi vơ vẩn ngoài sân thì cô bé chạy vụt qua, vừa chạy vừa bảo:
-       Không có quà à…?
Câu hỏi như một làn gió thoảng qua, vừa đủ cho hắn nghe thấy. Hắn chẳng biết, cô bé nói hay là gió nói; chẳng biết cô bé đùa, hay là trách móc! Song hắn cũng thấy bối rối, có lẽ là cái bối rối đầu đời của một kiếp làm đàn ông. Hắn thấy ngại quá!
Hết quân ngũ, hắn sắp xong đại học thì cô bé cũng nhập học một trường Trung cấp ngoài thị xã. Tuần nào hắn cũng về quê. Chủ nhật nào cũng thấy cô bé về quê. Trước sân nhà có một cây hồng nhung, hoa nở quanh năm. Sáng ra, cứ lúc mẹ hắn đang lui cui nấu cơm trong bếp, hắn lại ngắt trộm một bông, kẹp trong trang báo, giả vờ sang nhà đưa cho cô bé tờ báo. Mỗi lần mở tờ báo ra, thấy bông hồng đỏ thắm, mắt cô bé lại sáng lên, long lanh. Hắn vẫn chẳng nói gì. Quả thật, mỗi lần đưa cho cô bé tờ báo, hắn lại muốn nói một câu đã chuẩn bị sẵn: “ Cô bé- anh yêu em!”… Nhưng cái câu ấy cứ ra đến đầu lưỡi thì lại tụt vào. Hắn thấy ngại quá!
Ra trường thì cô bé lấy chồng luôn. Buổi tối sang đám cưới chơi, giữa đám khách khứa nghìn nghịt, lừa lúc len vào rót nước cho hắn, cô bé ghé vào tai hắn, thì thào:
-      Anh… tệ lắm…

2.  Trường của con gái hắn nằm hút sâu trong một ngõ nhỏ.
Trưa nào, hắn cũng treo chân trước cổng trường đón con. Trưa nào, đúng giờ tan học, hắn cũng thấy một bà lão cứ chìa chìa cái nón vào mặt lũ học trò mà… xin! Bà lão thì gầy, lùng nhùng trong cái áo nâu vá vá, víu víu. Cái nón thì rách mất chóp. Lũ trẻ vừa thở, vừa chen chúc nhau len qua cái cánh cổng mở hẹp. Bị cái nón rách cứ chĩa vào mặt, có đứa bực, nói hỗn, bà lão cũng chẳng nói gì. Họa hoằn mới có đứa trẻ bỏ vào lòng nón hai trăm, hoặc năm trăm  tiền lẻ. Có đứa bỏ vào đấy nửa gói bim bim đang ăn giở. Thì, trẻ con làm gì có tiền! Có người cười: cụ già giở hơi, ăn xin ở đâu chẳng xin, đi xin lũ trẻ con! Thế mà trưa nào cũng vậy, cứ thấy lũ trẻ rồng rắn kéo ra, cụ lại nhao tới, chìa chìa cái nón rách vào mặt chúng, như một thói quen…
            Hắn, mấy lần cũng đã chợt đưa tay lên túi áo ngực, nơi có cái ví mỏng. Tuy buồn cười, song cũng thấy thương thương bà cụ. Hắn định lấy vài ngàn lẻ, bỏ vào nón cho cụ, rồi bảo cụ về đi, đỡ khổ, trẻ con lấy gì mà cho! Mấy lần hắn định làm thế, song lại thôi, vì thấy ngài ngại. Ngại đủ thứ. Ngại vì lần nào cũng vội. Ngại nhất là phải chen vào đám trẻ con đang xô xô, đẩy đẩy. Ngại người ta nhìn thấy lại bảo “tinh vi”…, nên lại thôi. Bụng hắn bảo dạ: thế nào cũng có lần thuận tiện, cho cụ dăm ngàn…
            Bẵng đi một dạo, chẳng nhìn thấy cái cảnh bà cụ gầy nhom, chìa chìa cái nón rách vào mặt lũ trẻ con mà hắn  thấy đã thành quen thuộc. Hắn thấy thiêu thiếu. Hắn mạnh dạn hỏi chị bán chả xiên cũng thường xuyên đứng ở cổng trường về sự thiếu vắng bà cụ, chị buồn rầu rầu:
-       Cụ ấy chẳng chồng, không con, vừa mới mất rồi, tội lắm  anh ạ…

                                                                                                      T.N



Không có nhận xét nào: